Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Tôi đổi đời từ ngày bán nhà đất tậu phổ biến cư |

Bán nhà ở 2,8 tỷ, tậu thông thường cư 1,4 tỷ, anh Hải sử dụng số tiền dư để đầu cơ cho công tác và đã thu lại được đa dạng thắng lợi.


Hình minh họa

Dưới đây là san sẻ của anh Nguyễn Hải (tên anh hùng đã đổi mới), 36 tuổi, đang sống tại TP HCM:

Rộng rãi người thích chiếm hữu nhà ở, không thích mua tầm thường cư vì nghĩ rằng tương lai nhà ở sẽ tăng giá còn nhà tầm thường cư sẽ mất giá. Tôi cũng từng nghĩ như thế, nhưng sau đó tôi nhìn thấy, cuộc sống hiện tại cần thiết hơn mai sau, nếu như không có hiện nay khiến cho sao có mai sau. Vì thế sau đầy đủ đắn đo, tôi đã quyết định bán ngôi nhà mặt đất của bản thân để tìm thông thường cư, số tiền dư ra tôi đầu cơ vào buôn bán. Sau hai năm, tôi có thể hài lòng, thậm chí có phần tự hào vì bản thân đã quyết định đúng.

Tôi sinh năm 1980, quê ở miền Bắc, vào TP HCM học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Ra trường, trước tiên tôi khiến cho một công ti tư nhân chuyên phân chia xe gắn máy được 2 năm thì chuyển sang một tổ chức kinh doanh thuộc ngành nghề dầu khí. 7 năm trở lại mới đây, tôi bất biến trong một tổ chức kinh doanh can hệ đến xây dựng. Có chuyên môn kế toán, tôi có phổ biến cơ hội khiến cho thêm bên ngoài. Hình như, tôi còn đầu cơ chứng khoán, nhiều lúc buôn bán mua sắm nhỏ nhặt. Một năm tôi có thể dành được khoảng trăm triệu dù tiêu pha không quá dè xẻn.

Tôi kết hôn năm 2006, vợ tôi khiến nhân viên đàm phán cho một công ty viễn thông. Lương của vợ tôi khoảng 10 triệu/04 tuần, chưa kể các khoản thưởng Tết. Tới năm 2010, tổng của cải (tiết kiệm và chứng khoán) của phi tần chồng tôi được khoảng 1,8 tỷ. Lúc này, bà xã sắp sinh con đầu lòng, vì vậy tôi quyết định tìm lại miếng đất rộng 80m2 tại xã Bình Thuận, quận 7, giá 2 tỷ của người chưng họ. Đây thực ra là căn nhà cấp 4 chưng tôi đang cho thuê, nhà đã quá xuống cấp, mà mái ấm chưng tôi neo bấn, không có bạn nào đứng ra trông nom việc xây đắp nên chưng bán rẻ cho tôi, cũng là giúp đỡ cung phi chồng tôi có chỗ ở thoải mái khi sắp đón thành viên mới. Số tiền còn thiếu, bác bỏ ngoại trừ lãi và cũng không giới hạn thời điểm chúng tôi phải trả. Sau đó, tôi còn mượn lại bác 400 triệu để xây một ngôi nhà một trệt, một lầu với tổng quy mô sử dụng 120m2. Tôi để lại 20m2 làm cho sân, vườn trồng mấy cây cảnh.

Ngôi nhà này nằm trong khu dân cư mới quy hoạch, các con phố trước cửa nhà tôi rộng khoảng 6m. Dân cư đa dạng phong lưu, trong khoảng người "ông công lâu năm" đến dân đủ các vùng miền về đây tìm đất hay thuê trọ, người cực giàu cũng có, người nhàng nhàng như tôi cũng có và người có điều kiện kinh tế eo hẹp cũng có. Hàng xóm nhiều lúc nuôi chó thả rông trên đường, cuối tuần tụ tập hát hò ồn ã nhưng tôi cho rằng có thể nhẫn nhịn được.

Yếu tố khiến tôi không thích nhất ở ngôi nhà này là nó nằm cạnh bãi đất hoang khoảng 200-300m2, cỏ mọc xum xuê, được quây lại bằng lưới sắt thưa. Miếng đất này thuộc sự quản lý của UBND phường, người ta cắm một đại dương cấm đổ rác, một biển cấm xâm lăng hay xây đắp ở đó. Vì sát bên cạnh nên đôi khi nhà tôi cũng bị tác động. Vào mùa mưa, tôi phổ biến lần bắt được cóc, thạch sùng… từ bên miếng đất hoang bò sang nhà bản thân. Riêng muỗi thì phổ thông vô số, tôi lắp cả lưới chống muỗi ở cửa sổ nhưng vẫn phải dùng thêm hương muỗi. Có nhẽ vì không khí ẩm thấp nên đến mùa mưa, mọi người trong nhà tôi thường bé vặt, kiểu hắt xì hơi sổ mũi, dị ứng, ngứa ngáy khó tính…

Trong hơn 3 năm sống ở căn nhà này, cuộc sống của chúng tôi không vui không bi ai, không giàu không nghèo, cứ đều đều qua đi. Vợ tôi đi khiến cho sớm, về muộn theo đòi hỏi của công việc, tôi vừa khiến ở công ty chính vừa tranh thủ làm cho thêm bên ngoài nhưng cũng chỉ đủ tiêu và trả được chưng 400 triệu. Chúng tôi không có đa dạng thời điểm bỏ ra cho mình cũng như con trẻ trong nhà, việc đi chơi gần xa như là không có. Nghỉ Tết, chúng tôi cũng chỉ dám về quê có vài ngày rồi lại sấp ngửa ra đi vì công tác đang chờ ở đô thị.

Cuộc sống vất vả nhưng tẻ nhạt chẳng phải là nhân tố tôi hy vọng. Kiếm tiền chỉ đủ sống qua ngày cũng chẳng phải là chỉ tiêu của tôi. Tôi muốn sắm xe ô tô, tôi muốn sau này cho con du học và đặc biệt tôi muốn mình được tự do khi khiến việc. Vì vậy tôi liên minh cùng cậu bạn đang sống ở châu Âu nhập hàng về vietnam bán. Dĩ nhiên, vốn của cả nhì chúng tôi không rộng rãi. Tôi đem nhà thế chấp nhà băng mượn 500 triệu tham gia cuối năm 2013 với lãi suất 12%. Công việc có triển vọng nhưng việc phải trả lợi nhuận nhà băng khiến cho lãi của tôi bị giảm.

Sau rất nhiều lừng khừng về trị giá BĐS, giữa năm 2014, tôi quyết định bán nhà, được 2,8 tỷ, tôi tìm trả góp một căn hộ chung cư hơn 100m2 ở Nhà Bè, giá 1,4 tỷ (tôi tậu được rẻ hơn giá hoạt động mua bán nhờ quen nhân thức với chủ đầu tư). Tiền dư tôi sử dụng để mở rộng việc kinh doanh cùng cậu bạn. Vấn đề hên là sống trên tầng 15, vợ chồng tôi không còn dị ứng, mẩn ngứa nữa. Ở chung cư việc quét dọn công trình cũng dịu dàng hơn nên phi tần không còn nhờ tôi khiến cho việc nhà nữa. Tôi cũng cảm thấy ở tầng cao, không gian thông thoáng hơn nên đầu óc tôi sáng suốt hơn, làm việc hiệu quả hơn.

Cho đến bây giờ, công việc buôn bán cùng bạn của tôi khá thuận tiện. Tôi bỏ hẳn các công tác làm cho thêm, không đầu tư chứng khoán nữa, chỉ giữ lại công tác ở công ty xây dựng (làm công) và công ty nhập khẩu - phân phối thực phẩm (khiến chủ cùng bạn). Kết quả chiếm được sau khi bạo dạn bán nhà khiến cho tôi cảm thấy rất bằng lòng.

Hiện tại, tôi không còn nợ tiền bác, đã trả kết thúc tiền nhà tầm thường cư, cũng không còn nợ nhà băng tiền vay kinh doanh. Bên cạnh đó, cổ hủ phần của tôi góp ở công ti thực phẩm đã vào khoảng 6 tỷ, đồng thời, thê thiếp chồng tôi còn có 700 triệu gửi nhà băng. Tôi đang dự định mua siêu xe, vừa để phục vụ công tác, vừa để phục vụ cung phi con, nhưng có thể tôi sẽ không dùng số tiền dành dụm, mà sẽ tậu dạng trả góp để buộc bản thân phải phấn đấu làm cho việc tốt hơn.

Theo Nguyễn Hải/VnExpress.net


Có thể bạn quan tâm: tin tức mới nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét